CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 HOÀN CHÂU CÁCH CÁCH


phan 7

 Tử Vy nhìn Nhĩ Khang vui vẻ, nên yên tâm bước xuống giường sụp lạy Phước Luân
 – Tiện nữ là Hạ Tử Vy xin bái kiến Phước Đại nhân. Xin chúc phúc Phước Đại nhân!
 Rồi quay sang Nhĩ Khang và Nhĩ Thái, vừa chào vừa nói
 – Đã kiến qua nhị vị công tử!
 Lối hành lễ của Tử Vy làm ông Phước Luân giật mình, ông vội đỡ Tử Vy dậy.
 – Cô nương khỏi phải hành lễ nhiều như vậy. Hôm nay cô nương đã làm náo loạn đội ngũ diễu hành là có ý gì?
 Tử Vy xúc động nói:
 – Chuyện này dài lắm.
 – Thì cô nương cứ nói ra đi, chẳng có gì phải ngại.
 Tử Vy suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn quanh. Nhĩ Khang hiểu ý, quay sang khoát tay, với bọn tỳ nữ.
 Đám tì nữ vừa đi ra ngoài, Nhĩ Khang cẩn thận khép cửa lại
 Phước Luân, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và bà Phước Tấn chăm chú nhìn Tử Vy chờ đợi. Vy bắt đầu kể:
 – Tiện nữ họ Hạ, tên là Tử Vy. Có mẹ là Hạ Vũ Hà, sống bên bờ hồ Đại Minh ở Tế Nam. Từ nhỏ tiện nữ đã biết mình khác hẳn những đứa bé chung quanh, tiện nữ chẳng có cha và mỗi lần hỏi mẹ, cha con đâu? Là chỉ thấy mẹ gạt nước mắt hoặc lảng tránh sang chuyện khác. Điều này khiến tiện nữ sợ hãi không dám hỏi thêm. Tuy không có cha nhưng con được mẹ dạy dỗ rất kỹ càng mẹ bán bớt tài sản để mướn thầy đến nhà dạy cho các loại cầm kỳ thi họa. Đến năm mười hai tuổi, được mẹ nhờ thầy dạy cho cả tiếng Mãn Châu và như thế đến năm rồi, mẹ bị bệnh nặng, biết là khó mà qua khỏi, mới kêu lại nói cho biết, cha chính là Hoàng thượng đương triều.
 Mọi người nhìn Tử Vy, gian phòng yên lặng như tờ. Tử Vy lại tiếp:
 – Trước khi mẹ qua đời, người có trao lại cho tiện nữ hai tín vật của cha, một là chiếc quạt xếp trên đó có bài thơ của Hoàng thượng đích thân viết và một là bức tranh Yên Vũ đồ bảo tiện nữ hãy mang những thứ này đến Bắc Kinh, tìm Hoàng thượng. Mẹ cứ dặn đi dặn lại hai ba lần như vậy, sau khi chôn cất mẹ xong tiện nữ bán hết gia sản, dẫn a hoàn là Kim Tỏa đến Bắc Kinh, không ngờ đến đây rồi mới biết là hoàng cung lúc nào cũng canh phòng nghiêm ngặt, muốn gặp được Hoàng thượng nào phải chuyện dễ dàng và thế là tiện nữ sống lưu lạc ở Bắc Kinh. Ngày ngày vẫn tìm cách gặp Hoàng thượng và trong lúc tưởng là cùng đường, thì gặp một người con gái có vẻ đầy nghĩa khí, đó là Tiểu Yến Tử. Thế là kết thân ngay và tiện nữ dọn về Viện nhà nghèo ở xóm Đuôi chó để ở chung với Tiểu Yến Tử, tình cảm mỗi lúc mỗi khăng khít nên tiện nữ và cô ta đã kết nghĩa tỉ muội.
 Nhĩ Khang thắc mắc:
 – Khoan đã! Cô và Tiểu Yến Tử chỉ là tỉ muội kết nghĩa tại sao Tiểu Yến Tử cũng cùng họ với cô?
 – Tiểu Yến Tử là người không cha không mẹ làm gì có họ? Cô ta sinh ngày nào cũng chẳng biết. Có điều khi kết nghĩa vì muốn được làm tỉ nên mới tự nhận là sinh trước tiện nữ một ngày, tức là mùng một tháng tám vì cô ta chẳng có họ, nên tiện nữ tội nghiệp, mới kêu cô ta hãy nhận họ Hạ như mình.
 Mọi người như hiểu ra:
 – Ồ! Thì ra là vậy!
 – Vì tiện nữ và Tiểu Yến Tử đã kết nghĩa tỉ muội, nên chẳng có gì phải giấu tiện nữ đem hết sự thật kể lại cho Tiểu Yến Tử nghe, kể cả những vật tin cũng đem cho cô ấy xem. Tiểu Yến Tử vừa mừng vừa ngạc nhiên nói là sẽ giúp tiện nữ đi tìm Hoàng thượng. Thế là hôm ấy thật ra thì không phải chỉ một mình Tiểu Yến Tử mà cả ba chúng tôi. Tiểu Yến Tử, tiện nữ và Kim Tỏa cùng đến trường săn bắn. Tiểu Yến Tử dẫn đường. Tiện nữ và Kim Tỏa ì ạch trèo theo, nhưng vì bọn tôi yếu đuối quá, nên cứ té mãi mà chẳng vượt qua được. Biết là nếu kéo dài sẽ muộn mất nên tiện nữ đưa tín vật cho Tiểu Yến Tử, nhờ cô ấy mang đi gặp Hoàng thượng và kể lại chuyện cũ. Tiểu Yến Tử đã khẳng khái nhận lời, rồi một mình mang tín vật leo qua núi. Kể từ đó, bọn tôi mất bặt tin Tiểu Yến Tử cho mãi đến hôm nay, trong lúc đứng bên đường nhìn đám rước mới thấy lại, nhưng bây giờ cô ta đã trở thành Hoàn Châu Cát Cát rồi.
 Lời của Tử Vy làm mọi người bàng hoàng, nhưng câu chuyện nàng kể lại hoàn toàn mang tính thuyết phục nó chẳng có vẻ gì là hư cấu. Chuyện đáng tin lắm chứ? Nó rất có thể xảy ra. Mọi người yên lặng, mọi người đánh giá theo sự lượng định của mình, trong khi thầy trò của Vy vì ấm ức, cũng có thể vì bực tức, đều òa lên khóc.
 Một lúc, Tử Vy mới nói tiếp:
 – Câu chuyện của tôi như thế đấy, tôi xin thề nó hoàn toàn là sự thật tôi cũng biết là bây giờ muốn quý vị tin thì rất khó khăn. Bởi vì hiện giờ trên người tôi nào có vật gì để quý vị tin, tất cả chỉ là lời nói thì khó có ai tin được. Có điều Tiểu Yến Tử chẳng phải là người Tế Nam, cô ấy sinh trưởng tại thành phố Bắc Kinh này, nơi trú ngụ là Viện người nghèo số 12 xóm Đuôi Chó. Liễu Thanh và Liễu Hồng là người biết rất rõ cô ấy, lai lịch cô ta không phải là khó xác minh. Nếu Phước đại nhân chịu khó cho người đi điều tra, thì nhất định sẽ rõ ngay. Đến mãi hôm nay tôi mới nghiệm được lòng người quá phức tạp. Tôi và Tiểu Yến Tử đã kết nghĩa tỉ muội, có thề trước trời đất. Vậy mà… không ngờ lại có hậu quả thế này. Quý vị có biết không? Khi Tiểu Yến Tử mất tích, tôi đã rơi biết bao nhiêu nước mắt. Tôi cầu khẩn trời, van xin cho cô ấy sống… Vậy mà, bây giờ sự việc xảy ra làm tôi đau lòng quá. Bây giờ tôi cũng chẳng màng chuyện được làm cát cát hay không, tôi chỉ tiếc là mình vừa không có cơ hội gặp lại được cha ruột., lại vừa mất đi một người bạn.
 Tử Vy càng nói nước mắt càng chảy dài mọi người có mặt ở đấy đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói được lời nào cả.
 Rất lâu sau đó, Phước Luân đại học sĩ đứng dậy:
 – Chuyện của Hạ cô nương đây, tôi đã rõ cả rồi. Tôi nghĩ, nếu những lời cô vừa nói là sự thật, thì chắc chắn chúng tôi phải có bổn phận, phải tìm mọi cách mang lại công lý cho cô. Nhưng trước mắt xin Hạ cô nương cứ ở lại bổn phủ tịnh dưỡng, rồi những chuyện khác sẽ tính sau.
 Nói xong ông quay sang bà Phước Tấn:
 – Bà hãy cắt cử hai con a đầu chăm sóc cho Hạ tiểu thư đây nhé?
 – Ông yên tâm, chuyện đó để tôi lo.
 Phước Tấn đáp, ông Phước Luân đi ra ngoài. Nhĩ Khang đi theo, nhưng đi được mấy bước không hiểu nghĩ gì lại quay lại nói với Tử Vy:
 – Thuốc đã nguội cả rồi, để tôi bảo bọn a đầu đun lại cho cô nhé. Phải uống thuốc đấy, uống thuốc mới mau lành bệnh, mới khỏe. Ban nãy, trên đường vì không biết nên tôi đã mạo phạm, nhưng mà trong cái hoàn cảnh đó, tôi đâu thể lựa chọn cách nào khác.
 Tử Vy nhìn Nhĩ Khang, rưng rưng lệ nói:
 – Không, chẳng có gì là mạo phạm cả mà là huynh đã cứu tôi. Nếu lúc đó tôi rơi vào tay người khác thì bây giờ coi như đã toi mạng… Xin cảm ơn chuyện huynh đã cho mang tôi về phủ. Cũng như cảm ơn những gì mà anh đã chịu khó lắng nghe tôi nói.
 Nhĩ Khang nhìn Tử Vy lặng lẽ gật đầu.
 Vậy là Phủ học sĩ bận rộn hẳn lên.
 Nhĩ Khang không chờ, đã leo lên ngựa lập tức đến đại lao ngay. Liễu Thanh và Liễu Hồng trong trận đấu với đám thị vệ. Mãnh hổ nan địch quần hồ nên đã bị bắt. Nhĩ Khang cũng chẳng cần giải thích, đến ngục hạ lệnh thả ngay huynh muội nhà họ Liễu, rồi đi thẳng đến Viện người nghèo. Gặp rất nhiều người, từ già trẻ bé lớn, vào tham quan cả phòng của Tử Vy và Tiểu Yến Tử ở. Tất cả sự thật được phơi bày, sự thật đó tuy đã được biết trước nhưng vẫn làm cho Nhĩ Khang choáng váng.
 Tử Vy mới là cát cát thật! Còn Tiểu Yến Tử chỉ là cát cát giả thôi!
 Nhĩ Khang thật không ngờ, Tiểu Yến Tử lại to gan như vậy, dám mạo nhận cát cát, tội khi quân rất nặng, có thể đưa đến tru di tam tộc nhưng rồi nghĩ lại. Tiểu Yến Tử từ nhỏ đến lớn, từ một đứa khố rách áo ôm, rùng mình một cái, biến thành cát cát sang trọng, làm sao không ham? Có phạm tội chết cô ta vẫn cứ làm.
 Nhĩ Khang sau khi chứng thực được câu chuyện, việc đầu tiên là tiếp xúc với Liễu Thanh, Liễu Hồng.
 – Ta nghĩ chuyện Tiểu Yến Tử biến thành cát cát hẳn khiến các ngươi thắc mắc, nên ta muốn dặn các ngươi đôi điều, chuyện này rõ là ly kỳ? Vì khi cô ấy đến trường săn bắn, rồi bị Hoàng thượng bắt mang vào cung, sau đó biến thành cát cát. Được Hoàng thượng thương yêu phong cho chức Hoàn Châu Cát Cát đó là duyên may. Đồng ý trong chuyện này có nhiều chuyện lạ. Có điều tạm thời các ngươi hãy kín miệng đừng để mọi người biết cái quá khứ của cát cát kẻo họa vào thân.
 Liễu Thanh bất bình:
 – Cái gì mà họa vào thân? Cô ta dù giờ là cát cát hay là gì cũng mặc, nhưng bản chất con người đâu thay đổi? Xem đấy Tôn Ngộ Không dù đủ phép biến hóa nhưng có thay đổi được cốt khỉ đâu?
 Nhĩ Khang nghiêm mặt:
 – Nhưng bây giờ cô ấy có tiền hô hậu ủng, được vua phong chức tước thương yêu. Cô ta hoàn toàn đã khác. Cành vàng lá ngọc đấy, chứ không còn bụi đời. Vì vậy tôi cũng không dám gọi đích danh tên đẻ của cô ta nên các người cũng vậy cẩn thận một chút, bằng không lại gặp nạn như hôm vào ngục mà nếu lần này có bị bắt thì tội sẽ nặng khó lường được đấy.
 Liễu Thanh nghe vẫn có vẻ bất phục, còn Liễu Hồng thì sợ hãi, gật đầu:
 – Vâng, vâng! Chúng tôi biết rồi! Từ đây về sau sẽ chẳng nói năng gì cả chuyện Tiểu Yến Tử.
 Nhĩ Khang nhìn hai người.
 – Vậy thì tốt. Riêng về Hạ cô nương, thì tạm thời ở lại trong phủ ta, không biết chừng nào mới về đây. Ta nói để mấy ngươi biết mà đừng thắc mắc.
 Nói xong Nhĩ Khang lấy trong người ra một nén bạc, đặt lên bàn.
 – Đây là món quà, Hạ cô nương gởi lại cho tất cả các người ở Viện này, hãy chia nhau để sắm sửa cái ăn cái mặc.
 Liễu Thanh nghi ngờ nhìn Nhĩ Khang, nhưng biết anh chàng này là người có quyền có thế, nên chẳng muốn gây rắc rối, chỉ nói:
 – Thế này thì chẳng phải chỉ có một mình Tiểu Yến Tử làm cát cát, mà cả Tử Vy cũng đã biến thành Phượng Hoàng. Chúng ta những người ở Viện nhà nghèo này, tốt hơn chẳng nên thắc mắc gì cả, hãy xem như Tiểu Yến Tử và Tử Vy không có một quan hệ gì với mình nữa tốt hơn.
 Nhĩ Khang trở về Phủ học sĩ, đem tất cả những điều mình đã nghe thấy kể lại, làm cả nhà càng kinh ngạc hơn. Vậy là sự thật đã sáng tỏ.
 Nhưng Nhĩ Thái vì có nhiều cảm tình với Tiểu Yến Tử nên vẫn cố chấp không tin. Một người con gái hồn nhiên, bướng bỉnh như vậy làm sao có thể làm chuyện động trời, bán đứng cả tỉ muội kết nghĩa của mình? Rồi giả danh để được làm cát cát? Vì vậy Nhĩ Thái cứ lắc đầu bảo
 – Không thể nào như vậy được. Cái cô Hoàn Châu Cát Cát kia ngây thơ, trực tính, thì không phải là hạng người quỷ quyệt! Mấy người không biết cô ấy rất phóng khoáng, không chấp nhất lễ nghi của triều đình. Thích gì nói nấy, chẳng thèm để ý đến điều cấm kỵ, mấy hôm trước bọn tôi gặp nàng trong Ngự Hoa viên. Cô ấy còn bày rượu ra uống với bọn này chẳng khác gì một trang nam tử. Một người dễ thương lại đầy nam tính như vậy, làm sao có thể lưu manh dối trá để làm chuyện phản bội khó tha thứ được chứ?
 Nhĩ Khang bực dọc:
 – Ngươi tin hay không tùy ngươi nhưng sự thật vẫn là sự thật. Cát cát giả thì ở trong cung, còn cát cát thật thì ở ngoài. Chuyện này đúng là ông trời đã sắp xếp lầm lẫn.
 Bà Phước Tấn trầm ngâm suy nghĩ chợt thấy lo lắng:
 – Nhưng như vậy cũng không được! Bởi vì, nghe nói là Hoàng thượng rất yêu thích Hoàn Châu Cát Cát, bây giờ chuyện tế thần tạ ơn cũng đã cử hành, tức là đã công bố cho thiên hạ biết cả rồi. Nếu bây giờ mà phát hiện là cát cát giả thì thể diện triều đình sẽ ra sao? Rồi đây sẽ có một số người bị liên lụy? Người đầu tiên có thể là Lệnh Phi. Người đang bị Hoàng hậu ganh tị gay gắt…
 Ông Phước Luân nghe nói gật đầu:
 – Phu nhân, những điều muội nghĩ cũng là điều ta đã nghĩ đến.
 Nhĩ Khang nhìn cha mẹ:
 – Như vậy ý của cha là…
 Phước Luân nhìn con trai:
 – Vâng, bất luận thế nào, chúng ta cũng phải xếp chuyện này qua một bên, để Hạ cô nương tạm trú trong dinh, tránh lời bàn tán tiếp tục bên ngoài cũng như để tránh không để chuyện lan truyền rộng ra. Chuyện cát cát thật và giả, tạm thời chỉ có chúng ta biết mọi người phải kín miệng, không tiết lộ cho người khác biết thêm.
 Nhĩ Khang ngạc nhiên:
 – Có nghĩa là chúng ta sẽ không làm gì hết? Đã biết được sự thật mà vẫn để cho cát cát giả hưởng vinh hoa, còn cát cát thật? Vậy là bất công, con thấy thì… tốt nhất là nên báo cho Hoàng thượng biết!
 Ông Phước Luân xua tay:
 – Chuyện quan trọng thế này không nên gấp gáp con đừng nên quên rằng gia đình ta có quan hệ với Lệnh Phi, mà gió thổi thì biển động, tai họa chắc chắn là cũng vạ lây sang mình.
 – Như vậy chẳng lẽ để thân thế của Tử Vy bị vùi che mãi sao? Vả lại sau này nếu Hoàng thượng mà phát hiện mình bị lường gạt, thì lúc đó tội của Lệnh Phi còn nặng hơn.
 Ông Phước Luân lắc đầu:
 – Hoàng thượng chưa hẳn là nguy hiểm mà người khác phát hiện sẽ nguy hiểm hơn. Hẳn con biết ta ám chỉ ai rồi chứ? Vì vậy cẩn thận thì hơn! Mà cái cô nàng Hoàn Châu cát cát này cũng vô tư lạ, suốt ngày chỉ cười đùa chẳng hề thắc mắc gì cả thôi thì khoan động binh, nguy hiểm cho mọi người!
 Nhĩ Thái chen vào:
 – Vâng, cát cát là người rất vui tánh, nhưng sự an vui đó chưa hẳn tồn tại mãi, nếu bị phát hiện là chắc sẽ quậy tứ tung. Vì vậy, con thấy tốt nhất không nên vội nói ra. Để con chờ một dịp nào đó đưa Ngũ A Ca đến đây, cho huynh ấy thấy Tử Vy, rồi từ từ tiết lộ. Được không?
 Ông Phước Luân gật đầu:
 – Nhĩ Thái có lý, các người cần nhớ là, Hoàng thượng là trên hết, dù có sai vẫn là không saị Người Hoàng thượng ưa thích dù cho không phải cát cát vẫn là cát cát ta không hề có ý che đậy sự thật, ta cũng không cần lập công. Chỉ mong sao mình không bị ghép tội. Vì vậy các con nếu có rảnh cứ đi vào cung, dò la thử xem, nếu có thể tiếp xúc với Tiểu Yến Tử, nói xa gần cho cô ta biết cái tên Tử Vy xem cô ta phản ứng thế nào?
 Nhĩ Thái gật đầu:
 – Vâng.
 Ông Phước Luân nghiêm nghị quay nhìn Nhĩ Khang:
 – Trong nhà có một Hạ Tử Vy đó là bí mật của gia đình, là phước hay là họa còn chưa biết. Vì vậy ta mong các con, làm gì phải kín miệng một chút biết không?
 Nhĩ Khang, tuy thấy làm như vây là không phải với Tử Vy, nhưng Khang thông minh biết phán đoán, những điều cha chàng nghĩ đều có cái lý của nó. Chuyện này nếu hành động không tế nhị có thể gây họa cho cả nhà. Sống với vua như sống với cọp, phải biết tùy nghi mà ứng biến.
 Nhĩ Khang gật đầu với cha:
 – Vâng, con biết, con sẽ cẩn thận không để gây họa cho gia đình đâu.
 Nhĩ Khang nói thế, nhưng lòng rất buồn, tội cho Tử Vy chứ?
 Đêm, êm ả bình yên, Tử Vy ngồi cạnh bàn, bàn tay nâng đàn, dạo một khúc nhạc rồi khẽ hát:
 Núi vời vợi, sông vời vợi.
 Sông với núi cùng xa lắc lơ
 Đợi mãi đợi chờ mãi chờ
 Chờ với đợi mỏi mòn chờ đợi.
 Mộng đã xa người rồi cũng xa
 Trời xa miết, trời như quên ta
 Hát vẫn hát lời sầu năm cũ
 Mưa gió mãi sầu đến bao giờ.
 Tiếng đàn rồi tiếng hát của Tử Vy, buồn mênh mang.
 Có tiếng gõ cửa. Kim Tỏa bước ra mở, thì đã thấy Nhĩ Khang với chén thuốc trên tay đứng đấy tự bao giờ.
 – Tiếng đàn hay quá, mà lời hát cũng hay.
 Lời khen của Nhĩ Khang làm Tử Vy đỏ mặt:
 – Xin lỗi Phước công tử nhé. Tôi thấy cây đàn này treo trên vách, buồn quá trộm lệnh lấy xuống khẩy chơi, chứ chẳng có gì đâu.
 Rồi nhìn thấy Nhĩ Khang bưng thuốc, Tử Vy vội chạy đến nói:
 – Thiệt làm phiền công tử, sao công tử lại tự mình làm chuyện này?
 – Nếu sợ tôi phiền thì cô nương phải uống cạn chén thuốc này nhé!
 Kim Tỏa vội đỡ lấy chén thuốc trên tay Nhĩ Khang đưa cho Tử Vy, Khang hỏi:
 – Những vết thương trên người còn làm cô đau không?
 Lời chăm sóc của Nhĩ Khang làm Tử Vy lúng túng:
 – Đỡ nhiều lắm rồi! Cảm ơn huynh!
 – Đừng cảm ơn! Nghĩ đến chuyện hôm ấy làm cô bị thương tôi áy náy vô cùng.
 Và nhìn thẳng vào mắt Tử Vy, Nhĩ Khang tiếp:
 – Tôi đã đến Viện người nghèo và đã gặp Liễu Hồng, Liễu Thanh rồi!
 Tử Vy giật mình:
 – Như vậy, kết luận của anh ra sao?
 – Hãy uống thuốc trước đi, rồi tôi sẽ nói cho nghe.
 Tử Vy nghe vậy, vội vã bưng chén thuốc lên uống. Vừa đặt chén thuốc xuống là nhìn Nhĩ Khang dò hỏi
 – Lúc cô trình bày tôi tin ngay đó là sự thật và sau đấy tôi gặp Liễu Thanh, Liễu Hồng, càng xác nhận sự việc hơn. Nhưng mà bây giờ việc đã diễn biến một cách vô cùng phức tạp, bởi vì cô thì chẳng có vật tin, chỉ có lời nói, nếu bây giờ Tiểu Yến Tử khăng khăng cô ta là cát cát thật, thì cô hoàn toàn đuối lý rồi, vả lại nếu Hoàng thượng tin lời của Tiểu Yến Tử thì xem như cô sẽ cầm chắc cái chết trong tay vì tội mạo nhận
 – Nhưng nếu Hoàng thượng không tin, thì sao huynh mới nghe đã tin?
 Nhĩ Khang thành thật nói
 – Sự tin tưởng phần lớn là do trực giác. Bởi vì… cô đã thuyết phục tôi… tôi tin cô.
 Tử Vy ngỡ ngàng một chút:
 – Ý huynh muốn nói là… câu chuyện của tôi và những người tôi dẫn chứng đều không có tác dụng gì ư?
 – Đúng! Vì Liễu Thanh, Liễu Hồng và những người trong Viện người nghèo kia, biết đâu là đã tư thông nhau, cấu kết nhaủ Các người thấy Tiểu Yến Tử trở thành cát cát một cách dễ dàng như vậy, nên hoa mắt và xếp đặt ra câu chuyện thế này?
 Kim Tỏa đứng gần đấy, bất bình:
 – Thật vô lý! Phước đại thiếu gia, người định vu oan giá họa cho tiểu thư tôi ư?
 Nhĩ Khang nói
 – Cô Kim Tỏa đừng nóng đây chỉ là giả thuyết của tôi. Nhưng mà khả năng để người ta kết luận như vậy là rất lớn, Hoàng thượng dù gì cũng là Hoàng thượng. Cha tôi nói một câu mà tôi thấy rất dúng. Đó là Hoàng thượng có sai thì cũng không sao. Bở vì ông ấy là đấng cao tối thượng. Chẳng có ai đúng hơn ông ấy. Nên chuyện ông nhận Tiểu Yến Tử là con ruột của mình thì Tiểu Yến Tử đích thật là máu mủ của ông ta. Bây giờ chợt nhiên xuất hiện một Hạ Tử Vy, nếu nghi ngờ hay phủ nhận cô, thì sự việc sẽ thế nào? Hậu quả hẳn là ghê gớm, vì vậy chúng tôi không dám cho cô lộ diện ngay, trừ phi tôi nắm chắc là đúng, đó cũng là cách bảo đảm sự an toàn cho cô.
 Tử Vy nghe thế hoàn toàn tuyệt vọng:
 – Vậy là… vậy là tôi có miệng mà chẳng thốt nên lời ư?
 – Không hẳn là như vậy, cả nhà tôi người người đều nghĩ đến việc của cô, bây giờ chỉ xin cô tạm thời chờ, ẩn nhẫn đừng có nóng nảy, trong thời gian đó chúng tôi sẽ đi vào cung, tìm cách tiếp xúc với Tiểu Yến Tử là người duy nhất có thể giải oan cho cô được thôi.
 Tử Vy ngả người dựa vào ghế, chán nản:
 – Cô ấy bây giờ đã thành cát cát. Đã lên được lưng voi thì dại gì mà nhảy xuống để người khác cưỡi?
 Nhĩ Khang suy nghĩ, gật đầu:
 – Cũng có thể là như vậy!
 Lời của Nhĩ Khang làm Tử Vy tuyệt vọng thêm. Nghĩ đến Tiểu Yến Tử người bạn kết nghĩa đầy nghĩa khí ngày nào, tại sao dễ thay đổi vậy? Tử Vy kêu lên: Tiểu Yến Tử ơi! Tiểu Yến Tử! Sao người có thể làm cái chuyện đổi trắng thay đen như vậy được chứ?

Chương 7

Cùng lúc đó, Tiểu Yến Tử đang bực dọc trong cung.
 Lễ tế thần tạ ơn đã trôi qua. Đỉnh điểm của vinh quang cũng đã qua, hai ngày liền rảnh rỗi ở không vậy mà chẳng hiểu sao tim Tiểu Yến Tử cứ đập mạnh mắt cứ giật, tối ngủ nằm mơ lại thấy toàn là bóng dáng của Tử Vy. Lạ quá, và Tiểu Yến Tử muốn ra khỏi cung vua, để về Viện người nghèo tìm Tử Vy để xin lỗi, kể lể hết nguyên nhân tại sao mình làm như vậy… Và rồi trả lại chức danh cát cát cho Tử Vy nữa.
 Nhưng mà Tiểu Yến Tử nào đâu có ngờ. Cung điện trùng trùng cửa, đi vào đã không dễ mà ra cũng khó.
 Dẫn Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử đi theo. Tiểu Yến Tử đã tìm mọi cách để đi ra ngoài nhưng vừa ra đến trước cửa thì đã bị đám thị vệ ngăn lại. Tiểu Yến Tử trừng mắt.
 – Ta là Hoàn Châu cát cát đây! Sao dám ngăn ta!
 Đám thị vệ chỉ cúi đầu chào kính cẩn rồi dàn ngang ra:
 – Nô tài tham kiến Hoàn Châu cát cát!
 – Khỏi phải lễ nghĩa gì cả, tụi bây chỉ cần đứng qua cho ta ra ngoài một chút là xong.
 – Da. Hoàng thượng có lệnh, tạm thời Hoàn Châu cát cát phải ở lại trong cung không được đi ra ngoài.
 Tiểu Yến Tử lúng túng:
 – Hoàng A Ma nói với ta là sau ngày tế lễ tạ ơn xong là có quyền ra khỏi cung mà? Các ngươi hãy tránh ra!
 Nhưng đám thị vệ vẫn đứng yên, vẫn hết sức cung kính:
 – Bọn nô tài chưa nhận được thánh chỉ, chưa dám tự ý hành động!
 Tiểu Yến Tử còn muốn tranh biện, nhưng hai tiểu thái giám Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử đã vòng tay thưa:
 – Cát cát hãy quay lại, bọn nô tài đã nói rồi mà cát cát không tin. Lần trước Dung ma ma có gọi hai đứa vào, dặn dò phải chăm sóc cát cát cho kỹ. Nhưng không được để cát cát ra khỏi cung.
 Tiểu Yến Tử nổi nóng:
 – Dung ma ma là cái gì dữ vậy?
 Tiểu Đặng Tử nhìn trước nhìn sau, rồi nói:
 – Dung ma ma là cánh tay trái của Hoàng Hậu đấy. Các cát cát khác cũng đều phải răm rắp nghe theo.
 Tiểu Yến Tử trề môi:
 – Buồn cười không? Nhưng Tiểu Yến Tử này từ nào đến giờ không phải vâng lời ai cả.
 Tiểu Yến Tử nói vậy, nhưng rồi cũng quay gót bỏ đi, hai thái giám vội vã đi theo. Tiểu Yến Tử nói:
 – Các ngươi chống mắt mà xem nhé, ta là Hoàn Châu cát cát chứ không phải là tù nhân của các ngươi, rồi các ngươi xem!
 Tiểu Yến Tử chưa hết bực đi sang một chiếc cổng khác, vẫn bị đám thị vệ cản ngang:
 – Dạ tham kiến cát cát! Cát cát kiết tường!
 Tiểu Yến Tử tức mình giậm chân:
 – Các ngươi chẳng cho ta đi thì còn kiết tường cái con khỉ gì? Ta thật là xui xẻo!

Tối hôm ấy, Tiểu Yến Tử lạ nằm mơ thấy Tử Vy. Tử Vy hiện ra lờ mờ trong sương, cười trong mắt, nhưng miệng lại buồn buồn.
 – Tiểu Yến Tử, tỉ vẫn khỏe chứ?
 Tiểu Yến Tử lúng túng:
 – Tôi khỏe… mà không khỏe.
 – Tỉ đã đánh cắp chiếc quạt và bức tranh của tôi như vậy hẳn tỉ vui lắm chứ?
 – Không… không… tôi không muốn làm chuyện đó đâu. Muội hãy nghe tôi giải thích.
 Đột nhiên Tử Vy chồm tới bấu lấy vai Tiểu Yến Tử, hét to.
 – Chị là kẻ lừa đảo, hãy trả cha lại cho tôi, trả cho tôi… Bằng không tôi sẽ giết chị…
 Tiểu Yến Tử sợ hãi, nói lớn:
 – Tử Vy… hãy nghe tỉ giải thích… Tử Vy… tôi không hề muốn vậy… Chúng ta là tỉ muội mà… Hãy cứu tôi…
 Tiểu Yến Tử giật mình tỉnh dậy, nàng phát hiện hai con hầu Minh Nguyệt, Thể Hà nằm gần đấy cũng thức giấc theo. Hai đứa chạy tới hỏi:
 – Cát cát! Cát cát có làm sao không? Cát cát lại nằm mơ nữa rồi.
 Tiểu Yến Tử mở trừng đôi mắt nhìn quanh, rồi thảng thốt hỏi:
 – Ta đang ở đâu đây?
 – Bẩm cát cát, đương nhiên là ta đang ở trong cung.
 Tiểu Yến Tử thở hắt ra.
 – Trong cung à? Vậy mà ta tưởng là đang ở trong Viện người nghèo.
 Minh Nguyệt và Thể Hà không biết Tiểu Yến Tử nói gì, nhưng cũng không dám hỏi tiếp.
 Tiểu Yến Tử đẩy Minh Nguyệt và Thể Hà qua một bên rồi bước chân trần xuống đất. Minh Nguyệt và Thể Hà vội cầm giầy tới, nhưng Tiểu Yến Tử lắc đầu.
 – Không cần! Không cần! Hãy để mặc ta.
 Tiểu Yến Tử đi tới đi lui trong phòng một lúc hỏi:
 – Bây giờ là khoảng canh mấy rồi vậy?
 – Thưa cát cát, mới canh hai thôi ạ.
 Tiểu Yến Tử suy nghĩ, rồi chợt vỗ tay:
 – Tiểu Đặng Tử! Tiểu Trác Tử! Mau vào đây.
 Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử nghe gọi vội chạy vào, mắt còn ngái ngủ, quỳ xuống trước mặt Tiểu Yến Tử.
 – Dạ, bọn nô tài có mặt!
 – Các ngươi từ đây về sau, không được thưa nô tài trước mặt ta nữa nhé.
 – Dạ! Nô tài biết.
 – Nô tài xin tuân mệnh!
 Sự quen miệng của hai thái giám trẻ làm Minh Nguyệt và Thể Hà phì cười. Tiểu Yến Tử trừng mắt.
 – Các ngươi cười gì vậy?
 Minh Nguyệt quỳ xuống:
 – Tội tỳ nữ đáng chết!
 Chứ chẳng dám nói lý do tại sao làm Tiểu Yến Tử bực dọc hơn, nàng giậm chân.
 – Tại sao lại nói tội tỳ nữ đáng chết? Tại sao đáng chết. Từ rày về sau ta cấm các ngươi không được nói những lời đại loại như “nô tài đáng chết! Tỳ nữ đáng chết gì cả!” Không ai là nô tài tỳ nữ ở đây cả, biết không?
 Bốn người cùng quỳ xuống:
 – Dạ… nô tài, tỳ nữ biết ạ!
 Tiểu Yến Tử bất lực thở dài, không biết làm sao xóa được thói quen đó.
 – Này Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, hai ngươi hãy lấy hết những móc câu trên tấm biển kia xuống cho ta.
 – Những cái móc câu bằng đồng ấy hở cát cát?
 – Đúng, đúng rồi! Hai cái chưa đủ, lấy thêm mấy cái nữa đi. Còn nữa, các ngươi hãy đưa cho ta áo các ngươi, mỗi người một bộ, mấy sợi dây thừng, dây càng to càng tốt nhé! Nhanh lên!
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt